Giọt xuân
Cỏ sương sấp ngửa phận nguời
Nắng phơi vạt nắng đêm vùi bóng đêm
Lá rơi nhẹ tiếng rơi mềm
Uống xuân đắng giọng miệng thèm giọt xuân
Người thương một nửa người dưng
Lạ quen đôi lúc chưa từng lạ quen
Miên man nổi miên man chim
Thả trôi trôi tận nỗi niềm biển đông
Thênh thênh một đồi trán trong
Mà xây chưa lấp bụi hồng phù vân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét