Thứ Tư, 18 tháng 3, 2009

PHÚT NGOẠI LÒNG
Truyện ngắn

Mưa nặng hạt, quán nhỏ đìu hiu vắng vẻ và lạnh lẽo đến thê lương.
Tôi không hỏi anh từ đâu tới, anh cũng không hỏi tôi rồi sẽ về đâu? Chỉ cò bốn mắt nhìn nhau chết lặng. Không hiểu từ bao giờ, tay tôi đã nằm trọn trong đôi tay nóng rực của anh. Đâu đây tiếng ai hát nghe như có như không:
… “Mười năm ngỡ đã hết buồn
Bỗng dưng cỏ mọc giữa hồn rêu phong…”
Không, không phải mười mà mười lăm năm, cũng không phải hồn tôi đã rêu phong trong mười lăm năm ấy. Đám cỏ dưới hồn hồn tôi tuy không mọc lên nhưng cứ cựa quậy, cựa quậy như mộy hiện hữu bất tường. Thì đây sự tình cờ của cơn mưa bất chợt chiều nay đã khiến cho những lá cỏ trở thành những lưỡi dao xé toạc nó ra.
…Mười lăm năm trước…
Tôi bỗng tháy trên đầu anh một món tóc bạc.
Những sợi tóc bạc như những con dấu khắc nghiệt cua thời gian chẳng buông tha ai, kể cả anh- Tôi nghĩ thế và lòng chợt nhói đau.
- Ngày ấy! Sao em bỏ đi???- Tiếng anh nhẹ như hơi thở ma øđứt đoạn thành những tiếng nấc.
Phải, ngày ấy…
Ngày ấy tôi đã chẳng yêu anh đến thế sao? Tại sao ngày ấy tôi lại bỏ đi, không một lời từ biệt, không một mảnh giấy để lại thanh minh cho mình ? Tội ngiệp anh, đến bây giờ anh cũng chẳng hiểu vì sao. Ôi! Tình yêu của tôi, giá như ngày ấy anh hiểu được, giá như anh biết rằng nhiều năm tháng về sau trái tim em đã gào thét đòi trở lại với anh, nhung em cố nén lòng. Em biết rằng không thể, hơn ai hết em biết rằng chúng ta đến với nhau bằng những điều mà thế gian này coi nhẹ. Nhưng cũng hơn ai hết em tự biết mình, em biết mình còn là con bé còn nhiều thói hư tật xấu… Không, em không mặc cảm rằng mình không xứng đáng với tình yêu của anh dâu, nhưng em hiểu rằng mình không thể chỉ sống với tình yêu; cái phần “con” trong “người” của em vẫn khao khát những điều kiện, những nhu cầu mà anh không thể cho em được. Em không biện hộ cho mình nhưng em tin, dẫu sao mình cũng đã đúng.
Có điều, tất cả những điều ấy lúc này có cần nói ra nữa không nhỉ?
… Còn bây giờ…
Làm sao, làm sao tôi có thể đền bù cho anh những tháng ngày của mươiò lăm năm ấy. Làm sao để tôi có thể xoá đi món tóc bạc trông như đám mây trắng vắt ngang đỉnh núi xa buổi hoàng hôn mùa đông trên đầu anh kia…
… Và bây giờ…
Tôi đã rút tay mình ra khỏi tay anh từ lúc nào và anh cũng không tìm nắm lại. Bên tôi vẫn tiéng nức nở:
… “Nắm cả bàn tay mà bàn tay vẫn trống…”
Một tiếng thở dài cố nén trở thành nghẹn ngào.
Trời vẫn mưa,màn mưa nhạt nhoà, nhạt nhoà xoá mờ cả hình bóng đôi tình nhân đang vội vã chia tay nhau như trốn chạy.
* * *
Đêm! Chưa bao giờ tôi cảm thấy yêu chồng trọn vẹn và nồng nàn như thế.

Dương Sinh

1 nhận xét:

Bảo Thuyên nói...

Nhẹ nhàng, đủ để hiểu.