Thứ Tư, 8 tháng 7, 2009

Thơ Dương Sinh

Cho đến một tuổi nào đó tự nhiên người ta hay nghĩ lại tới "ngày xưa". Mình bây giờ cũng đã đến tuổi đó. Đêm không ngủ được, nằm nghĩ vẩn vơ chợt nhớ ra rằng mình cũng đã có một thời là con trai, nghĩa là cũng có một thời đắm say, và do vậy cũng đã có thời mình làm thơ. Mặc dù chỉ là thứ thơ "tán gái", như lời Nguyễn Thành Trương nói. Nhưng mà có sao,vì dầu gì thì nó cũng là dấu ấn của một thới đẹp nhất: "Tuổi Hoa niên". Ghi lại một vài bài để mai sau khi còn quên nhiều hơn thì vẫn có cái để mà nhớ.



Mùa hạ cuối



Nắng hạ chưa tàn, thu vừa chớm hé
Hoa phương đau lòng cánh đỏ tả tơi
Tôi lắng nghe trong tiếng nắng ngậm ngùi
Mùa hạ cuối tuổi học trò thơ mộng
Thôi đã hết những chiều vàng óng
Trôi thơ ngây trên màu tóc nhớ thương
Thôi những chiều mưa phủ kín trường
Mắt thương nhớ dõi xa ngoài vô tận
Thôi đã hết những chiều buồn vơ vẩn
hồn bồng bềnh theo những áng mây xa
Thôi những ban mai nắng tạc màu ngà
Tình mơ ước em gửi vào trong nắng
Thu đã đến tình thu xa vắng
Nắng thu phai màu áo tựu trường
Mưa thu nhòa ánh mắt luyến thương
Đón vồi vội và gửi trao vồi vội...

Tôi viết bài thơ trong chiều hạ cuối
Đón em về khi nắng đượm màu yêu
Thân đơn côi trong cô tịch trời chiều
Tôi thương nhớ những ngày xưa vừa mất


Bài thơ tình yêu mùa hè

Định dưa hai bài thơ này lên blog đã lâu nhưng rồi nấn ná mãi vì còn chờ xem thử có còn nhớ lại nổi bốn câu mở đầu không? Nhưng đến hôm nay thì mình biết chắc là không còn hy vọng gì nhớ được nữa, mà để lâu quá thì cũng kỳ. Tuy vậy mình biết chắc là bài thơ này còn nguyên vẹn ở một trong trí nhớ một người. Tiếc thay mình lại không bao giờ dám hỏi người ấy... Thôi đành, thà để bài thơ không trọn vẹn còn hơn...




....Và hỏi nhỏ trong mắt nhìn ngây ngất:
"Trong bốn mùa anh yêu mùa gì nhất?...".
Biết nói thế nào đây nhỉ hỡi em thương
Nếu anh yêu mùa thu u huyền hư ảo
Nắng thu mơ rơi đầy trên sắc áo
Trăng thu vàng đọng biếc giữa làn môi
Chiều thu buồn trông lá rụng chia phôi...
Thì anh yêu mùa đông cái buồn dũng mãnh
Gió giận dữ như con người bất hạnh
Không cam tâm chịu tró buộc vào đời
Mải lên đường theo tiếng gọi xa xôi
Trong gian khổ gieo nên mầm hy vọng
Xuân dù muộn cũng đã đầy sắc ấm
Hoa đào cười như những cặp môi xinh
Hạt mưa xuân như những kẻ đa tình
Âu yếm gieo những giọt buồn trên má
Xuân gần gũi mà sao sâu sắc quá
Và để cho lòng một nỗi ước ao.
Nhưng dù thế em ơi sẽ chẳng có mùa nào
Để lại trong anh nhiều tình thương như mùa hạ
Nắng ngời ngời đến rực vàng sắc lá
Phượng đỏ đường và rộn rã tiếng ve
Cuốc bâng khuang thương nhớ đợi mong hè
Mùa kỷ niệm của những ngày mê đắm
Anh yêu lắm bầu trời đêm xanh thẳm
Đáy hồ rơi đầy những giọt mưa sao
Yêu hoàng hôn chiều bỗng vút lên cao
Và thơ mộng đôi cánh diều trong gió...
Nhưng trên hết là bởi vì trong đó
Một sắc trời cũng mang dấu tình em
Mùa em về thoăn thoắt gót sen
Thơ thẩn đường trăng, êm đềm dặm liễu
Và đềm bây giờ lòng anh chợt hiểu
Hạ huy hoàng, hạ say đắm vì sao
Có gì đâu em hỡi có gì đâu
Mùa hạ đẹp vì mang tên em đó

Không có nhận xét nào: