Thơ Dương Sinh
Cùng nhau cạn hết chén này
Say đi rồi để từ đây độc hành
Cô đơn là Kiếp chúng mình
Lang thang là nghiệp của hình tóc râu
Từ đâu đến lại về đâu?...
Cổ kim truyền để nỗi đau khôn lành
Thế nhân vốn kiép phù sinh
Mà trong ba vạn hiểu mình có ai?
"Trần ai tri kỷ mấy ai
Càng đi càng thấy cuộc đời vắng teo!...".
Đời như thiên thạch bay vèo
Từ hư vô lại chìm vào hư vô...
NHỚ CAO THOẠI CHÂU
-
*Người đi rồi, thoảng như sương tan*
*Lá bay theo gió, bổng bàng hoàng*
*Bước xưa đã mỏi, chân chồn gối*
*Ngựa hí bên trời, mộng đã tan.*
** Hai ...
1 ngày trước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét