Bài thơ tình của người đứng tuổi
Sau phút giây này ấm áp
Anh lại đi xa
Biết sao được: câu gì em đã hát...
Với khoảng cácg dài mãi mãi với hai ta
Dấu chân mềm khẽ chạm lối phù sa
Con sông thở dồn nghiêng bãi sóng
Vắng thuyền rồi ai chở anh qua
Im lặng thế mà sao chẳng mộng...
...Ờ nhỉ! Trách chi diều hát vụng
Mười lăm năm... mười lăm năm rồi
Nắm cả bàn tay mà bàn tay vẫn trống
Anh gọi hoài:"em ơi!..."
Phán xét làm gì gió cháy trên môi
Tàn lửa quýet sạch mùa kỷ niệm
Còn nữa chứ: Một lề đường, một hàng cây...
Để mặc vậy cho thời gian đến chiếm
Anh thấy sợ nắng lè lưỡi liếm
Nỗi nhớ mắt ta nhìn
Điều này... điều này anh chưa hề dấu diếm
Anh thương nhiều nên quen lặng im
Làm gì có liếp sau mà phỉnh phờ lòng tin
Một sdắc trời chung để rồi hai phía lạ
Nắng mưa nhiều trên mỗi vết chân in
Bước trứôc đặt bàn chân sau đến xoá
Em như gió dã từ đêm yên ả
Qua hàng hiên đến cửa phòng
Điều chi vậy em ơi? ừ, khó tả...
Nỗi buồn nào không có khoảng bâng khuâng
Gửi lại em chút nắng hắt trên trần
Rèm em buông lúc nào anh có biết
Đừng gặp lại như chưa hề chờ mong
Thà để vậy không hề cách biệt
Thế là đủ! Xanh vậy màu tha thiết
Sáng mai nay đong giữa mắt ta nhìn
Sáng mai nay anh ngồi mải miết
Đợi em về khi sóng khép trong tim.
Bài thơ này của Phạm Ngọc Cảnh cũng như một số bài thơ khác của Phan Thị Thanh Nhàn(đã đăng), Bằng Việt hay Nguyễn Thị Hoàng (sẽ đăng sau đây), tôi hoàn toàn viết lại theo trí nhớ vì những bài này tôi đã được đọc (hay được nghe đọc) cách đây ba mươi lăm, bốn mươi năm. Ngày trước tôi rất yêu những bài này, nhưng thời gian quá lâu, không thể nhớ chính xác từng chữ được nữa (ví dụ như câu đầu khổ cuối bài thơ trên tôi không còn nhớ chắc là chữ "gửi" hay chữ "giữ" nhưng theo hiểu biết của tôi về nguyên uỷ bài thơ thì tôi cho rằng chữ "gửi" hay hơn nên tôi dùng nó) . Thậm chí bài thơ của Nguyễn Thị Hoàng còn không nhớ nổi tựa (cuối những năm sáu mươi, đầu những năm bảy mươi và nói chung trước đó nữa, đọc các các tác giả miền Nam vùng tạm chiếm như Nguyễn Thị Hoàng, Võ Hồng...phải vụng trộm thế nào chắc các bạn biết cả ròi).Nhiều tuổi rồi tôi vẫn yêu chúng, sợ mỗi ngày một quên nên cố gắng ghi lại, dù biết không hoàn hảo. Nếu bạn nào có bản chính hoặc tin mình nhớ tốt hơn mà bổ khuyết cho thì tôi rất cảm ơn.
VÔ ĐỀ GÒ CÔNG
-
* Đêm trung thu (29/9/2023) ôm cây guitar qua Gò Công đàn mấy bản buồn:
Lagrima, Adelita, Pavana của Francisco Tarrega. Nói với những bạn nghe mấy
bản nà...
1 năm trước
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét