Thứ Năm, 4 tháng 6, 2009

Một niềm vui nho nhỏ

Có bài thơ Đường mình rất thích, nhưng lâu rồi chỉ biết bản dịch thôi, còn nguyên văn chữ Hán và tên tác giả thì quên tiệt. Hôm rồi Vương Bình bệnh, mình đến chơi thăm. Biết Bình nhiều tâm sự mình có chép tặng y bài thơ ấy (bài "Đêm đông nghe tiếng trùng") và dặn: "Nếu có thể thì tìm giúp nguyên văn chữ Hán và tác giả của bài thơ!". Vậy mà chị mới vài hôm đã có ngay kết quả, thắc mắc nhiều năm của mình đã được giải tỏa, hay thật.
Mình chép lại bài thơ, nửa để nhớ nửa để cảm ơn bạn (chỉ có phần phiên âm).

Âm Hán:
Đông dạ văn trùng

Trùng thanh đông tứ khổ ư thu
Bất giải sầu nhân văn diệc sầu
Ngã thị lão nhân thính bất úy
Thiếu niên mạc thính bạch quân đấu

Bạch Cư Dị

Dịch thơ:

Đêm đông nghe tiếng trùng

Trùng đông kêu não hơn thu
Người vô tư mấy nghe ru cũng sầu
Ta già nghe chẳng sao đâu
Trẻ trung nghe, khéo bạc đầu như chơi

Bản dịch này chảng biết của ai nhưng mình biết từ rất nhiều năm về trước. Lúc ấy mình thích là thích qua thích qua ý nghĩa bài thơ và âm hưởng lục bát tài tình của nó. nay có nguyên bản chữ Hán mình càng phục người dịch hơn.
Nghĩ cho cùng, muốn có một niềm vui nho nhỏ thật không khó mấy: "Nghĩ về người khác để người khác nghĩ cho mình..."

1 nhận xét:

Nguyễn Tấn Phúc nói...

Rồi mai đây biết ai còn có nhớ
Hay quên đi như bụi phấn ngày xưa
Thời gian qua giọng Thầy vang ở đó,
Còn gì không hay không một âm thừa?

Thôi bỏ đó từng giờ chơi, giờ học
Tiếng trống ban mai, áo trắng ngập ngừng
Lối cát buồn, chợt nức nở bâng khuâng
Thầy cúi xuống, nghe lòng mình nặng trĩu….