Thứ Sáu, 26 tháng 6, 2009

Thơ olga bergon

Olga Ber gon

(1910 - 1957)

Nữ thi sĩ Nga, con gái một bác sĩ. Học ngữ văn, làm báo. Bắt đầu nổi tiếng với tập thơ: Khúc ca của sách(1924). Sau đó là các tác phẩm: 1936 - Trương ca Lenilgrad; 1942: Con đường của anh; 1944: Trên đất chúng tôi; 1945: Họ đã sống ở Leningrad.... Bà được giải thưởng Lenine 1950 với trường ca Pecvoroxixki.

Những năm 60 của thế kỷ trước có một giai thoại về Ônga Becgon được lưu truyền trong các thế hệ học sinh trung học chúng tôi: Ônga Becgon và Betxonop yêu nhau, vì một sự hiểu lầm, họ chia tay. Mười năm sau gặp lại, Betxonop gửi cho Onga Becgon bái "Chuyện mười năm", sau đó Onga becgon gửi lại cho Betxonop bài " Vô đề". Một phần vì ngày ấy thông tin cực kỳ khan hiếm và khó khăn, phần khác vì giai thoại quá đep mà những gì thể hiện trong hai bài thơ lại hoàn toàn phù hợp với nội dung giai thoại. Tôi mang theo giai thoại ấy mấy chục năm. Đến hôm nay vào blog wankoolin:" chỉ có một làn thôi", tôi mới biết rằng không phải thế: cả hai bài thơ đều của Ônga Becgon...


Câu chuyện mười năm



Chỉ có một lần thôi
em hỏi anh im lẵng
Thế mà em hờn giận
Để chúng mình xa nhau

Biết đi đâu về đâu
Con đò không bến đợi
Ơi cây xanh tình đời
Có nghe lời ta gọi

Nhưng mùa xuân đã qua
Tiếng ve về thổn thức
Gió thổi váo đêm hè
Kể chuyện mười năm trước

Chỉ có một lần thôi
Em hỏi anh im lặng
Thế mà em hờn giận
Để chúng mình xa nhau

Nơi tình yêu bắt đầu
Cũng là điều khó nhất
Trái tim dù biết hát
Nhưng tình đời dễ đâu

Những đôi lứa yêu nhau
Hãy nghe tôi kể lại
Chỉ một lần chót dại
Thế mà thành chia phôi

Chỉ có một lần thôi
Em hỏi anh im lặng
Thế mà em hờn giận
Để chúng mình xa nhau

Biết đi đâu về đâu
Con đò không bến đợi
Ơi cây xanh tình đời
Có nghe lời ta gọi
Có nghe lòng ta gọi



Không đề


Em nhớ lại những ngày quá khứ
Khúc hát mê say một thời thiếu nữ
"Ngôi sao cháy bùng trên sóng Nhêva
Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà"

Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu,bây giờ, anh có lý
Chuyện cũ xa rồi,anh đã xa cách thế
Em hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa

Lớp trẻ lớn lên lại hát theo ta
Lại nhấp vị ngọt ngào thưở trước
Vẫn sông Nhêva sớm chiều sóng nước
Nhưng nghĩ cho cùng họ có lỗi đâu anh



MÙA LÁ RỤNG






Những đàn sếu bay qua sương mù và khói tỏa
Mátxcơva lại đã thu rồi
Bao khu vườn như lụa chói ngời
Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ
Những tấm biển treo dọc theo đại lộ
Nhắc ai đi ngang qua dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai cô đơn trong đời
Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiểu kéo lang thang mưa giá
Khẽ rung lên bên khung cửa sáng đèn
Ở đây tôi cần ai khi xuôi ngược một mình
Tôi có thể yêu ai – ai làm tôi vui sướng
Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng
Nhắc suốt đường cũng chỉ bấy nhiêu thôi
Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất
Anh từng ở đây – từng là người thân nhất
Sao lúc này làm người bạn cũng không
Không hiểu sao mãi ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn
Anh con người không vui – con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời
Thiếu cẩn trọng chăng hay chỉ đáng nực cười
Thôi hãy biết kiên tâm mọi điều đều phải đợi
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nỗi
Cơn mưa rơi thầm thì lúc chia ly
Mưa dịu dàng nhưng ấm áp nhường kia
Mưa run rẩy trong ánh trời lấp lóa
Anh hãy cố vui lên con đường hai ngả
Tìm hạnh phúc yên bình trong ấm áp cơn mưa
Tôi ra ga lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với mình thôi không cần ai tiễn biệt
Tôi muốn nói cùng anh đến hết
Nhưng lúc này còn phải nói gì thêm
Cái ngõ con đã tràn ngập màn đêm
Những tấm biển dọc đường càng thấy trống
Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng

Không có nhận xét nào: