Thứ Ba, 18 tháng 8, 2009

Lại có giấc mơ

Nằm mơ thấy gặp lại Lạc và Liêm tại một nơi nào đó hoang tàn lắm. Nhưng cả ba vẫn vui vẻ trẻ trung như ngày nào ( tại sao không thấy Thành nhỉ, hay tại Thành đã chết!) mình còn đọc cho tụi nó nghe mấy câu thơ hay của Hữu Thỉnh:
...Ba mươi năm không dám sang chuyến đò đầy
Chị nghỡ mình còn nhan sắc...
Một mình một mâm ngồi bên nào cũng lệch
Chị chôn tuổi xuân trong má lúm đồng tiền...
Tỉnh dậy, buồn đến muốn khóc. Nhanh thật, mới đó mà bây giờ tóc đứa nào cũng muốn bạc trắng cả rồi. Đúng là : "Triêu như thanh ty, mộ thành tuyết...".

*

Mơ, buồn... Nhưng trăn trở mãi, đột nhiên lại thấy vui lên. Đã gần chục năm nay giấc ngủ mình không hề có bóng dáng một tý mộng mỵ nào cả ( đừng nói là giấc mơ đẹp như vừa rồi mà ngay cả một cơn ác mộng cũng không có nốt), đã ngủ là ngủ, ngủ như một con heo vậy, không thấc giấc, không làm việc đêm... Lần mò mãi mình mới nhận thấy điều này gắn liền với thời gian giảm sút khả năng tư duy khả năng làm việc của cá nhân. So với thời gian trước đó, sức làm việc của mình bây giớ gắng gương lắm mới đạt 60%. Trước đây mình thường tự hào là kiến thức mình như rừng chỉ tệ là chưa biết sắp xếp và vận dụng nó triệt để nên hiệu suất làm việc chưa cao, thế mà bây giờ... Tại sao? nhiều lần mình tư hỏi. Tại tuổi già chăng? có nhưng rất ít. Tại sự lười biếng chăng? cũng không, mình không lười biếng... Buồn vì sự giảm sút trí tuệ, càng buồn hơn vì không tìm ra nguyên nhân của nó. Cho đến một ngày (mới đây thôi) mình nhận ra: tất cả là do những liều thuốc trị lao từ năm 2002. Biết được nguyên nhân, buồn nhưng yên tâm hơn vì đó là điều bất khả kháng...
Nhưng tại sao khi có giấc mơ lại mừng đến vậy, tại sao tựa bài lại có cái tên như muốn reo lên thế? Gần đây (lối hơn nửa năm lại đây) thỉnh thoảng mình lại gặp được một giác mơ khi ngủ. Một giấc mơ thì bình thường thôi có gì là lạ, nhưng điều lạ là cũng gần đây mình thấy hình như khả năng làm việc của mình đang phục hồi dần (dù rất chậm). Đó là một điều đáng mừng chứ, phải không (nhất là với một người đã nhiều tuổi như mình?




Không có nhận xét nào: