Mới sáng hôm trước (thứ bảy) sang thăm Tô Nhược Châu. Sáng nay (thứ hai) đã đi đám ma anh, thế là xong một kiếp người, nhanh đến không ngờ.... Không hiểu sao vài năm gần đây, cái hội Văn học nghệ thuật Nguyễn Đình Chiểu này lại nhiều người ra đi thế: năm trước là Hắc sơn, Tuấn Khanh ; năm ngoái là Vệ Chân; vừa rồi là Thanh Giang, bây giờ là Tô Nhược Châu.
Đi đám ma về, giở tờ "Văn nghệ Bến Tre" số tháng bảy , đọc lại bài thơ cuối cùng của anh đăng trên báo. Đúng như một người bạn đã nhận xét, bài thơ "sái" quá, nó như một điềm báo.
Quên mất phương về
Ô hay... trời đất vô tình
Đưa ta vào cõi bồng bềnh khói sương
Mải mê theo đóa vô thường
Mười phương quên mất một phương quay vè
Anh chơi thân với nhóm bạn chúng tôi (Nguyễn Phước, Nguyên Tùng, Nhật Nam, Dương Sinh...) từ đầu những năm chín mươi của thế kỷ trước, lúc anh vừa mới quay trở về quê hương Bến Tre. Được mấy năm không hiểu sao anh xa dần, riêng với tôi anh càng có vẻ như xa cách (ít nhất đó cũng là ý nghĩ của tôi). Hính như cái tạng người nặng chất thầy giáo ít chất Nghệ sĩ của tôi không hạp với anh, nên về sau chúng tôi cũng ít có dịp gặp nhau thường như trước nữa Không thường nhưng chúng tôi vẫn qua lại mỗi khi bạn bè hay hội có công việc. Nói như vậy để thấy chúng tôi không thân nhau lắm. Không thân anh lắm nhưng tôi lại rất thích thơ anh, có lẽ tại thơ anh hợp tạng của tôi. Mặc dù có người có người nòi bỏ đi những "em, trăng, sao, buồn" thì Tô Nhược Châu không có thơ nữa. Và nói vậy không phải là không có lý, nhưng tôi vẫn thích thơ anh, nó có một cái gì đó gần gũi với tôi lắm.
Suốt đời làm thơ, sống chết vì thơ nhưng Tô Nhược Châu không thành danh được (nếu hiểu "Thành danh" nghĩa có tên trong hội này hội nọ để có điều kiện tán dương, bốc thơm nhau). Anh trần xì có mỗi cái "chức" hội viên hôi VHNTNĐC. Một cái chức mà bây giờ đã trở thành quá lạm phát, hầu như ai muốn là được). Nhưng anh hơn hẳn nhiều người thành danh là có được một bài thơ để đời ( đời làm thơ mà có được một bài để đời là đã đủ lắm rổi). Tối qua gõ vào trang tìm kiếm google tênbài thơ " Đã chết nghìn thu tiếng nguyệt càm", thấy rất nhiều trang web, blog giật tít "Tác giả bài: "Đã chết nghìn thu tiếng nguyệt cầm" đã chết", tôi mới thấy hết độc giả yêu thơ mến mộ anh như thế nào. Anh có thể yên tâm ra đi rồi!
Hôm nay, thương nhớ anh, tôi xin đưa bài thơ đã làm anh thành danh (theo nghĩa đẹp nhất của từ này) lên blog để ai có dịp ghé qua đều có thể thưởng thức một thơ hay.
Đã chết nghìn thu tiếng nguyệt cầm
Có phải người về theo gót gió
Xiêm y lồng lộng bến giang đầu
Trên sông có bóng trăng vàng rụng
Lãng đãng nguyệt câm ngân tiếng thu
Ta đứng trên đồi mây viễn Xứ
Thấy hồn chết đuối giữa rừng hoa
Bỗng nghe có tiếng loài chim lạ
Thoáng buồn như khúc hậu đình hoa
Mùa hoa rụng giữa hồn hoang phế
Cơn mộng cũng vừa thoát cánh bay
Chén rượu trăm năm hề chưa cạn
Cuộc tình điên đảo một cơn say
Trên bến giang đầu trăng bỗng chết
Nguyệt cầm im tiếng đến ngàn sau
Xiêm y đã khuất trời nhan sắc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét