Cái thói quen lẽ la ở các quán cà phê đã thành tật, không bỏ được. Ngồi nhiều( mà lại hay ngồi một mình), ắt hẳn phải nghe nhiều. Chuyện thật có, giả có, tin chình xác có tin vịt cũng có , rồi có khi cả chuyện bá xàm cũng có. Như sáng nay, đang vừa nhâm nhi ly cà phê(chẳng lấy gì làm ngon) vừa suy nghĩ về một bài viết được đặt mà chưa viết được, bỗng nghe bàn bên của hai người trung niên có tiếng hơi lớn:
...
- Sáng nay truyền hình đưa tin chính phủ vừa tổ chức cho đại diên thiếu niên hai mươi mấy tỉnh thành trong cả nước, trực tiếp giao lưu với các cán bộ của một số cơ quan chức năng để bấy tổ các tâm tư nguyện vọng của các em đối với Đảng và Nhà nước. Nghĩ cũng hay chứ nhỉ?...
- Ừ hay thì hay thật nhưng không biết rồi có đi đến đâu không?
- Sao anh lại nói thế?
- Là bởi vì có chuyện to đùng, được một nguyên lão bậc nhất nêu lên còn không được ai chú ý đến, huống hồ là chuyên của bọn nhãi ranh....
Im lặng một lúc lâu, đến nỗi hình như mình đã khôn còn chú ý đến nữa thì bỗng nghe người kia hỏi:
- Vậy người ta tổ chức buổi giao lưu làm gì nhỉ?
- Ai mà biết được!
Đến đây thì không muốn nghe nữa.... Nhưng không muốn nghe thì phải hường chú ý sang một phía khác.Tốt nhất là suy nghĩ về bài viết vậy.... quái quỷ gì đâu, cái cần nghĩ là bài viết thì không nghĩ được lại nhớ tới chuyện gì không. Như chuyện của hai người hôm nọ ở quán cà phê ngoài bờ sông thì mắc mớ gì đến mình mà cũng nhớ:
Hôm ấy mình đang vui vì món nhuận bút 100 ngàn về bài viết "Buồng thơm - một bài thở hay" và đang buồn vì không có bạn để chia xẻ (hay đúng hơn, không có điếu kiên để tự làm sướng mình như bây giờ quá nhiều kẻ thường làm) thì nghe được câu chuyện của hai người ở bàn bên, ăn mặc khá lịch sự ( có lẽ là hai giáo viên).
Một người nói, giọng đắc ý:
- Mình vừa cho thằng T một bài học để nó thôi giớ sách ra mà ti toe.
- Chuyện gì mà cậu có vẻ phấn khởi vậy?
- Cũng chẳng có gì nhưng mình ghét thói đưa kiến thức chính trị trong sách ra để lóe, dọa anh em: Hôm qua dạy xong tiết mình rời lớp vào phòng giáp viên thì thấy thằng N và nó đang cãi nhau điều gí đó. Có lẽ chúng cãi nhau đã lâu nhưng khi mình vào thì nghe thằng N nói: " Có thật là có một con đường đi tắt lên Chủ nhĩa xã hội không?...". Thằng T bèn thao thao: " lịch sử đã chứng minh có con đường đó. Mà cụ thể là đã chẳng có một số nước từ Chế độ chiếm hữu nô lệ đã bỏ qua giai đoạn Chủ nghĩa phong kiến lên thẳng Chủ nghĩa tư bản đó sao. Đường nào rồi cũng đến La Mã cả, nhưng đi đường tắt thí bớt được nhiều thời gian công sức hơn...". Nghe đến đó mình ngứa tiết liền cắt ngang lời nó: "Đường nào cũng về La Mã cả thật, nhưng trước hết phải có La Mã đã rối muốn đi đường nào thì đi chứ!". Đến thế mà hắn còn hỏi: "Anh nói vậy là sao?" . Mình tức quá nhưng cũng phải nói: "Còn sao nữa! Muốn đi vòng hay đi thẳng lên CNXH thì phải có CNXH làm đích để mà xác định hướng đi đã chứ. Chủ nghĩa chiếm hữu nô lệ bỏ qua được giai đoạn phong kiến là vì trước đó đã có CNTB rồi. Ngày nay thì CNXH ở đâu, ai đã nhìn thấy nó...". Cậu không tưởng tương được mặt thằng T nó nghệt ra đến thế nào đâu?
câu chuyện ngưng một lúc rồi có giọng người kia nhẹ nhàng từ tốn:
- Có gì mà cậu sung sướng thế khi cậu không phân biệt nổi một con bò nhai lại và thằng giáo viên dạy chính trị....
Không hiểu sao tới đó cả hai cùng lặng ngắt.
Kể ra chuyện bá xàm như thế thì còn nhiều nhưng chỉ kể vài chuyện mua vui thôi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét