Thứ Hai, 15 tháng 12, 2008

Vô đề

Trọn nửa đời phiêu lãng
Hồn chẳng biết về đâu
Nay chiều ba mươi tết
Mai nở giữa lòng đau
Vậy mà đã gần hai mươi ba năm trôi qua (đúng ra là hai mươi hai năm mười một tháng) kể từ khi viết bài này. Cho đến bây giờ cũng chẳng hiểu vì sao ngay trong những ngày bế tắc cùng cực đó mình còn có thể có được giọng điệu lạc quan như vậy. Nó thật mâu thuẫn với dôi câu đối mình cũng viết năm đó. Có điều đôi câu đối thì mình không ghi lại được nên chữ nhớ chữ quên,cũng ghi lại để rồi sau nhớ được sẽ bổ sung thêm
Tết đến, có bánh có trà có hoa có rượu, thiếu mái ấm gia đình nên vẫn thiếu
xuân về.... không tấm lòng tri kỷ cũng là không

3 nhận xét:

Vuong Duc Binh nói...

Bắt đầu blog bằng 4 câu thơ "đau hết hồn". Than ơi! Tôi quá vô tình! Năm đó tôi trực đêm giao thừa mà không biết một tấm lòng, một bài thơ ... chỉ rất gần mình thôi - để chia sẻ.

Nguyễn Tấn Phúc nói...

Xin chào và chia xẽ niềm vui lẫn nỗi buồn của “huynh”.
Một tấm lòng, Một sự trầm tư, chiêm nghiệm! Có đau đáu với một tấc “phèo” ưu ái cũ để đêm ngày cuồn cuộn nước triều … không???
Chúc mừng một cư dân mới trên NET

Nặc danh nói...

Cho mượn bài "VÔ ĐỀ" NI:
Trọn nửa đời phiêu lãng
Hồn chẳng biết về đâu
Nay chiều ba mươi tết
Mai nở giữa lòng đau
đăng vô khoachien.vnweblogs.com làm cung chúc tân xuân Tết... tây nghen!