Nhiều năm về trước, được biết Phùng Cung qua truyện ngắn “Con ngựa già của chúa Trịnh”, khi đọc (một cách dấm dúi) tập “Trăm hoa đua nở” xuất bản ở Gài Gòn trước giải phóng, thấy hay quá. Cũng qua “Trăm hoa đua nở” biết ông là người của nhóm “Nhân văn” phải đi “cải tạo”, thấy buồn. Rồi bẵng đi mãi cho đến năm ngoái (2007), lại được biết về ông và cách thức xuất bản tập thơ của ông qua bài viết của Phùng Quán trong tập “Ba phút sự thật”, lại thấy buồn thêm. Nhưng thật ra lúc ấy cũng chưa biết cả tên tập thơ nữa. Tối qua ngồi lướt web vào trang Hữu Đang, đọc bài viết của Hữu Đang về tập thơ “Xem Đêm” của Phùng Cung và cũng qua đó dược đọc “những bài thơ, những câu thơ hay nhất” (lời Hữu Đang) của ông. Quả thật đó là những thơ hay đến….., chỉ còn biết kêu lên “trời ơi!”, thật tội nghiệp cho dân tỉnh lẻ như mình. Thôi thì tha về blog mình làm của vậy, mà cũng có thể có ai đó cũng thiếu thông tin như mình vô tình có dịp ghé qua chăng…
Mẹ
Mồ hôi mẹ
nhỏ giọt
Con níu giọt mồ hôi
Đứng dậy làm người
Mồ hôi xương
Em vất vả
Tối ngày tất tả
Lưng áo em
Ngoang vôi trắng xóa
Cái trắng này vắt tận trong xương
Tội nghiệp
…..
Nửa thế kỷ
Bị lưu đày
Trong cõi tung hô.
Gia cảnh
Rổ không hờ hững quang treo
Nắng thả chào mào nghiêng nghé
Chó vẽ bóng gầy sân bếp
Gió khều tã vã múa may
Nắng hàn vi
Cửa liếp nối xa xăm
Người đi từ dạo đói
Chiều ghé sân hoang.
...
Cháo - canh
Trang trại trưa hè khát bữa
Lẻ tấm
Búng đèn
Đũa mắm
Đểnh đoảng mùi cháo - canh
Gịuc cả xóm cởi trần.
Tím cơ hàn
Nửa đời
Nước thải
Hưu non
Vã mồ hôi son
Tảo tần chiều sớm
"Cuốc lủi" lưng vơi
Mắt trước mắt sau
Kinh hoàng di lụy
Tóc bạc vào mùa
Răng hơi bị đuối
Trệu trạo trái sung
Ruột tím cơ hàn.
Nghĩa trang
Lạnh nhịp sương rơi
Chiều - gạo đổ
Dế gào chân mộ
Trăng lên.
Cháo thí
Gió nã từng cơn
Bùa trấn trạch
Nấp trong giấy bản
Bến đò, quán chợ, ngã ba
Vật vã mùi cháo thí đêm hè.
Mùa nước mắt
Đê tiền triều gẫy khúc
Đồng ngập trắng
Con lềnh đềnh cõng vắng bơi suông
Thương em đứng giữa mùa nước mắt.
Gãi đất
Giặc quấy
Làng queo quắt
Tụi trẻ đi - đi hết
Dờ dật sức già gãi đất
...
Cái đói tròn
Lăn kín bốn mùa
Gươm báu
Mỗi chiến thắng
Một lần gươm tắm rượu
Ruồi vẫn qua lùng máu
sa trường
Phong trần
Mặt trịn nắng
Ngả màu chum, vại
Hì hụi lối mòn tử đạo
Lưng cơm chan đẵm phong trần.
Tháp Chàm
Chiều Phan Rang xanh đau
ngọc nát
Nắng Chiêm Thành quanh quất
tháp hoang
Đêm vó ngựa
Phải đâu nhật thực triền miên
Ngày tối hơn đêm
...
Quỳ gối chống tay vẫn còn sợ ngã
Mặt đất quá cheo leo.
Bèo
Lênh đênh muôn dặm
nước non
Dạt vào ao cạn
Vẫn còn lênh đênh
Chùm gió bấc
Gió bấc về
Chuối vừa mới trổ
Dằn vật lỗi mùa
Băn khoăn chung chiếc khố
Lấy gì che chắn gió xung quanh.
Cây đào
Thương cây đào ốm
Xuân về chẳng nụ hoa
Lá gầy run gió lạnh.
Chùm gió bấc
Gió bấc về
Gà con lên cơn sốt
Nhong nhóc đi, đứng
Chen nhau tìm chỗ ấm
Cẳng gầy lội gió
Cua đồng
Phận lấm
Tối ngày đào khoáy
Lưng nắng vẽ
Hoa văn tiền sử
Chài chãi đồng chiêm
Mấy kiếp rồi.
Vạc
Nắng táp cánh đồng
xơ xác
Bước liêu xiêu
Cái vạc ăn ngày.
Văn Miếu
Chim hát thánh thi
Vườn cổ thụ
Xum xuê hoa trái Đại Xuân
Nao nao gió thổi gác Khuê Văn
Gỗ, đá rêu phong
Văn Miếu hiện dấu tay
bác phó
Nhúng mồ hôi điểm chỉ
gửi tương lai.
Đêm Nguyên tiêu
Cổng Phật chuông lay hoa rụng
Mõ dẫn kinh ruổi nhịp
luân hồi
Vương lụy hương bay đứt, nối
Cành sương trăng níu
Giọt nguyên tiêu.
Say
Ai chuốc rượu
Cánh buồm say lảo đảo
Quanh quẩn quãng sông chiều
Quên nẻo ra khơi.
Đổ vỡ
Bình minh níu giọt tranh khoảnh khắc
Đổ vỡ trong lặng im
Hoa ngóng gió
Gửi hương tị nạn
Buồng thơm
Đêm vắng
Buồng thơm
Em soi gương trộm
Ngọn đèn mượn gió nghé nghiêng.
Dâu, biển
Chiều xâm xẩm
Vườn dâu đòi xanh biển
Con chim chích buông cành
bay liệng
Vẽ vòng sóng vỗ xa xưa.
Tìm em
"Tìm em như thể tìm chim
Chim ăn bể Bắc đi tìm bể Đông
(Ca dao)
Tìm về gặp em
Em đã đi
Vách, giường thơm lạnh
Mùi khăn áo cũ
Đêm nghiêng gió - chập chờn
mưa gõ lá
Không có sông
Sao có tiếng gọi đò.
Ê ẩm
Chợt nghe động trống
Trâu bò nhớn nhác
Dùi quật liên hồi
Ê ẩm tấm da khô.
2 nhận xét:
Vợ đi thi Đình, ở nhà một mình, đi chợ ẳm em. Cực thì có cực, nhưng vẫn vui
Thương cụ Nguyễn Hữu Đang, cụ (theo tập "Nhớ Phùng Quán" của Nxb Trẻ) lấy tiền hậu sự "đầu tư" in thơ Phùng Cung (!)
Nước mắt chảy xuống. Còn...
Nhân tài mà không... "như lá mùa thu" mới là lạ.
Lý thuyết phục vụ con người
Biến con người thành công cụ (c.c.)của Lý thuyết thì không... đại nạn mới là lạ.
Đăng nhận xét